Kinh nghiệm người trồng cây
Posted by Kim Dao , Monday, 9 February 2009 06:05
KINH NGHIỆM TRỒNG CÂY CỦA NGƯỜI KHÔNG BIẾT TRỒNG CÂY
Qủa thật đến năm 55 tuổi tôi vẫn chưa biết trồng cây mặc dù tôi sở hửu một vườn cây khá lớn do chồng tôi để lại ,TÔI LÀ MỘT PHỤ NỬ YẾU ĐUỐI cân nặng 47 kg ,yếu đuối về thể chất lẫn tinh thần , sợ nắng, sợ gió , sợ bóng tối, sợ sâu bọ ,rắn ,rít tóm lại tôi sợ tất cả vì rất yếu đuối nên rất thương chồng , muốn chết theo chàng nhưng tôi không đủ can đảm để tự tử, gia tài chàng để lại không thể một sớm một chiều mà bán hết dù bán tháo bán đỗ , tôi phải làm gì đây, không lẽ ngồi khóc nhìn cây chết , ban đầu với sự trợ giúp của 2 em học sinh chúng tôi cứ tưới nước , vườn cây vẫn sống nhưng có màu bạc nhược như con người u uất của tôi lúc bấy giờ,phải một thời gian dài tôi mới biết cây thiếu thức ăn,và phải hỏi ý kiến bạn hiền cũng như sách vở để bón phân cho cây , rồi khi thời tiết thay đỗi, các loại sâu,rầy nâu ,rầy lưng trắng và bọ trĩ thay phiên nhau hành hạ vườn cây của tôi ,phải tham khảo các vị bảo vệ thực vật để tìm thuốc trị, nhà tôi trồng mai và sứ hai loại cây nầy vào dịp tết ra hoa nhưng phải lặt lá lúc nào cắt cành lúc nào để không bị xuân muộn , thật là khổ cho tôi nhưng vạn sự khởi đầu nan dần dà tôi đã hiểu sanh là loại cây dễ sống ,tôi ăn gì tôi cho cây ăn nấy nhất là cơm, nước vo gạo nhiều thì rể càng sum sê , sứ thì không cần nước nhiều muốn mầu rực rở thì khoe mình dưới ánh mặt trời , lộc vừng muốn có hoa nhỏ vào khoảng 10 viên b1,mai là loại cây khó tính , mỗi lần mưa gió thì nỗi lên nấm mốc lẫn rầy nâu, khi vạn tuế thay lá thì coi chừng sâu xanh tỉa hết lá non , năm nào nhuận thì mai phải lặt lá trể kẻo không hoa nở vào giửa tháng chạp , thế cây thì tôi cứ giử mãi dáng của cố nhân để lại , lá nào vươn ra tôi cắt thẳng tay sau cùng tôi thử phá thế một lần và xem ra không đến nỗi nào , và như vậy tôi tập chiết cành ươm cây để thay vào chỗ trống mà tôi đã bán , bạn hiền ơi ,tôi đã giử được vườn cây mà người ấy để lại dù rằng nắng và gió đã làm da tôi sạm đi , tôi sẳn sàng nhổ cỏ mà không sợ bụi đất làm bẩn gót chân và mỗi lần gặp sâu tôi không còn hét toáng lên đợi chồng dỗ nửa , tôi kiếm cây dài hất kẻ thù đáng ghét qua chỗ trống để trưa về tụi nhỏ xử tử nó , và cứ như vậy ngày xưa khi mới bước chân ra vườn tôi khóc vì hình bóng thân thương của người ấy vương vấn mãi khôn nguôi ,giờ đây tôi ra vườn , hình bóng người xưa vẫn hiện về với nụ cười quen thuộc có lẽ chàng đang khen tôi :khá đấy! vì từ khu vườn chàng để lại , tôi đã mua nhà cho con trai ,có của hồi môn cho con gái ,có đủ tiền để hàng tháng cấp học bỗng cho hai học sinh giúp tôi chăm vườnvà bản thân mình tôi cũng để dành một món tiền kha khá xinh xinh phòng khi bệnh tât ,dù tôi vẫn là người yếu đuối muôn thuở,bạn hiền ơi nếu khi nào bạn chán đời hãy thử trồng mỗi ngày một cây,đi,theo giòng thời gian cây mỗi ngày mỗi lớn nỗi buồn dần vơi và vài ba năm sau bạn có một không gian trăm hoa đua nở...
Post a Comment